phu nhân chúng ta kết hôn đi
Phu Nhân : Chúng Ta Kết Hôn Đi? - Chương 33_Cầu xin Đến chiều, tin tức tập đoàn Lỗ thị bị phá sản nằm trên các mạng xã hội, báo chí Lục Thiên Ân ngồi nhâm nhi ly rượu, sau đó lấy áo khoát rồi đến Lỗ gia Vừa nhìn thấy anh, Lỗ Tống như nhìn thấy được vàng, chạy
Chúng Ta Kết Hôn Đi Lyrics ~ 潔白的婚紗 Jiébái de hūnshā Chiếc váy cưới trắng muốt 手捧著鮮花 Shǒu pěngzhe xiānhuā Hoa cưới em cầm trên tay 美麗得像童話 Měilì dé xiàng tónghuà Đẹp như chuyện cổ tích 想起那年初夏 Xiǎngqǐ nà nián chūxià Nhớ lại đầu lời Chúng Ta
Chúng Ta Kết Hôn Đi. Tên khác: Let's Get Married (2015) Trạng thái: Năm sản xuất: Số tập: Số phút: Chất lượng: Bản đẹp. Độ phân giải: HD 720p. Ngôn ngữ: Phụ đề việt.
Đọc truyện Tổng Giám Đốc Chúng Ta Kết Hôn Đi miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Lưu ý : Ko re-up video dưới mọi hình thức - Phim được chuyển thể từ một tiểu thuyết cùng tên - Nhạc trong video :
Welche Reiche Frau Sucht Einen Mann. Phu Nhân Chúng Ta Kết Hôn Đi? Chương 16 Gặp lại 1 Tì bà phiêu bạc 09/06/2020 Sau khi đến Vương Điện, cô và bé đi vào nhà. Gương mặt bé vì chuyện lúc nãy đánh thua cho nên không mấy là vui cho lắm! Cô nhiều lúc nghĩ, có phải tính cách này của bé là giống Lục Thiên Ân hay không? Vương Mẫn Nữa đang ngồi làm bánh dưới bếp cùng mấy cô người hầu, nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch liền biết được là ai? Vương Điềm Triết gọi"Bà cố". Vương Mẫn Mẫn đặt chiếc bánh đang làm dang dở xuống, kéo ghế ôm chằm lấy bé"Điềm Triết, bà cố rất nhớ con". Cô mỉm cười"Chào ngoại". Vương Mẫn Mẫn nhìn hai mẹ con"Nào đến đây cùng ta làm bánh đi, một phần cho chúng ta còn lại thì đem đến tặng cho tiểu Bảo". Cô và bé ngồi xuống, nói"Tiểu Bảo là con của Lưu Hữu Phong người mà mời bà đi dự tiệc sinh nhật phải không?". "Đúng vậy, ngày mai là đến rồi, cho nên bà phải làm nhanh để kịp tặng nó". "Vậy để con phụ bà". "Ừm". .......Tối..... Trên phòng, bé thì nằm ở giường đọc sách, còn cô bận rộn với nhiều cuốn tiểu thuyết. Từ khi ra nước ngoài cho đến bây giờ, bà ngoại không cho cô làm việc gì cả, cho nên cô lén lúy lên mạng viết vài mẩu chuyện tiểu thuyết, với ý muốn giải trí, nhưng cô không thể ngờ, từ khi cô xuất bản cuốn tiểu thuyết có tên 'Xa em, anh buồn không?'. Thì cô dường như nổi tiếng từ bộ truyện đó. Cô cũng không biết, cuốn tiểu thuyết đó có phải nói cô và anh hay không nữa? Vương Điềm Triết nhìn mẹ mình đàn thờ thẩn, liền gọi"Mami, con muốn ngủ". Lỗ Tiêu Mạn quay lại nhìn cậu bé, cười"Vậy con chờ một lát, để mẹ dọn dẹp lại đóng sách này, rồi ngủ". Vương Điềm Triết lúc này đã đi tọt tọt đến ghế của cô, cô bế bé ngồi lên đùi. Bé cầm quyển sách đó, nói'"Mami, con đã đọc thử cuốn tiểu thuyết này rồi, rất buồn luôn, nhưng mà con nghĩ, phải chi mẹ cho hai nhân vật chính có kết thúc đẹp thì sẽ hay hơn". Cô xoa đầu con trai, giải thích"Bởi vì mẹ cảm thấy hai người không hợp, cho nên cũng phải cho họ hai con đường riêng, ở bên nhau chỉ thêm đau khổ". Vương Điềm Triết bỗng dưng im lặng rồi sau đó hỏi cô"Mami, có thể nói con biết, baba đang ở đâu không?". Bởi vì câu hỏi của bé, cho nên cô không biết phải trả lời làm sao. Một năm qua, cô nghĩ chắc anh là Lỗ Y Hân cũng đã hạnh phúc bên nhau. Nếu như lúc này cô nói cho bé biết, lỡ như bé nhận lại anh rồi bé rời xa cô, cô cũng không thể sống khi thiếu bé. Cô bế bé lại bên giường, tay đặt lên bụng, nói"Ba ba con ở rất xa chúng ta". "Xa là xa bao nhiêu?"_Vương Điềm Triết hỏi trong sự trẻ con. Cô lưỡng lự"Ừm, thì rất xa, mà được rồi, ngủ đi, không phải con bảo con muốn ngủ sao?". "Vậy ngủ". Bạn đang đọc truyện trên
Ước chừng một tiếng sau, khi cả ba trò chuyện đủ rồi, Bát Bát mới chào tạm biệt trở về nhà. Trước khi đi, nói với cô"Mạn, ngày mai mình đến đón cậu, hai chúng ta đi mua sắm". "Được". "Chào bà con về". "Ừm, về cẩn thận". Vương Mẫn Mẫn thầm nhìn cô, trong lòng rất xúc động. Đứa cháu gái này thật giống mẹ nó. Từng nét mặt đến lời nói đều vô cùng nhẹ nhàng. Chỉ có điều, cô lại sống quá nội tâm, từ lúc đến đây, bà có thể cảm nhận được tâm trạng của cô rất bất ổn. Bà còn nghĩ, cháu gái bà dường như đã lụy vào tình cảm nên mới như vậy. Bà không muốn nó giống Vương Liễu, mẹ cô. Dù biết yêu sẽ đau, nhưng vẫn cố lao đầu vào. Lỗ Tiêu Mạn bỗng dưng ôm hôn bà"Bà ngủ ngon, khuya rồi ngủ thôi". Vương Mẫn Mẫn ngạc nhiên với nụ hôn yêu này"Ừm, tiểu Mạn hay là tối nay cháu qua phòng bà ngủ ,được không? ". Cô chắc chắn sẽ trả lời là được, nhưng cô giả vờ vuốt cằm suy nghĩ, song cười vô hoạt "Với điều kiện bà phải kể cháu nghe về bà lúc còn trẻ". "Được, được" .......... 7h sáng hôm sau, tại trung tâm thương mại, hai cô gái với hai phong cách khác lạ, không quá nổi bậc nhưng vẫn kém phần năng động. Khiến cho ai ở bên trong cũng nhìn vào. Bát Bát tháo kính răm, để lộ ra đôi mắt đẹp cùng đôi môi hồng quyến rũ"Mạn, chúng ta qua cửa hàng bán trang sức đi?". "Được"_bên đây cô cũng không kém, gương mặt không trang điểm nhưng vô cùng đẹp. Nói rồi, cả hai nắm tay nhau đi lại cửa hàng bán trang sức đắt tiền. "Xin chào quý khách"_một cô nhân viên cúi đầu chào hỏi, theo phép lịch sự. Bát Bát vô cùng háo hức với chỗ này, nhớ mỗi lần đi mua nữ trang Bát Bát đều như đứa trẻ muốn được kẹo, vì đối với bản thân, Bát Bát vô cùng thích nữ trang đơn giản nhưng tinh tế, đẹp mắt. Biết sao không? Vì Bát Bát chính là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, nhưng lại không xuất hiện trên các bài báo quốc tế. Bát Bát vô cùng ghét điều đó, nhiều người biết sẽ đâm ra hâm mộ, hoặc tệ hơn là ganh ghét. Thật phiền phức. Bát Bát nhìn chằm chằm vào một cặp vòng tay vô cùng đẹp, có ai biết đây chính là sản phẩm của mình đâu chứ? Bát Bát chỉ tay"Cô ơi, lấy giúp tôi cặp vòng này". Cô nhân viên cẩn thận lấy ra, đưa cho hai người xem"Tiêu Mạn đeo vào thử xem". Cô thuận ý, đeo vào, do da cô đã trắng hồng mịn màng nên khi đeo vào vô cùng hợp. Chiếc vòng màu tím có đính pha lên, xung quanh bao phủ vài hạt kim cương óng ánh. Cô nhân viên nhìn cô đeo, miệng khen"Oa, tiểu thư này đeo vào thật đẹp, đây cũng là sản phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, chỉ có duy nhất hai chiếc trên thế giới, tiểu thư thật có mắt nhìn mà". "Quá khen rồi"_Bát Bát nở nức lỗ mũi nói. Bát Bát cũng đeo vào cho mình, của Bát Bát là chiếc vòng giống hệt vậy, nhưng có màu đỏ"Mạn, thấy như nào?". "Good, đẹp thật!". "Tôi lấy hai chiếc này". Cô nhân viên bán được thì rất vui mừng, vì có nhiều khách hàng vừa nhìn thấy cặp vòng này đã thích chỉ là không dám tiếc tiền để mua. Giờ lại có người mua trong vòng vài phút, đứng là vinh hạnh mà. Sau khi trả tiền xong, hai người tiếp tục đếm của hằng bán quần áon nằm ở tầng hai. Trong lúc đi, cô nói"Bát Bát, chốc về mình sẽ trả tiền lại cho cậu vì chiếc vòng này". Nghe xong, Bát Bát gõ cốc vào đầu cô"Cái gì mà trả tiền? Chiếc vòng này mình tặng cậu, theo mình biết, nhà thiết kế đó tạo ra hai chiếc vòng pha lê này với ý nghĩa là tượng trưng cho tình bạn cao đẹp đó". "Vậy sao? Mình thật muốn gặp người đó, để xem nhiều hơn các thiết kế, nè cậu nhìn xem, chiếc vòng vô cùng tinh xảo lại còn đẹp mắt đến vậy". Mình đang đứng bên cậu đây? Bát Bát khẽ cười trộm. "Ừm, Tiêu Mạn, hiện tại cậu đã có đi làm chưa?". "Vẫn chưa, mình tính vài hôm nữa sẽ đi xin việc làm, mình không thể sống ỷ lại vào bà được, dù gì mình cũng chỉ là cháu nuôi thôi mà". Bạn tôi ơi? Đến khi cậu biết thân phận thật của mình thì trong tay cậu chính là một khối gia sản tiền tỷ đấy! Có khi ăn cả đời còn không hết nữa là. Bát Bát ậm ừ"A đến rồi, vào mua thôi nào, let's go". Bát Bát nói, cô bụm miệng cười, có bạn như Bát Bát chính là niềm vinh hạnh cho cô.
Lục Thiên Ân thấy cô chăm chú suy nghĩ, bèn khìu nhẹ vào tay cô"Nói gì đi chứ?". Lỗ Tiêu Mạn cảm thấy bực bội vô cùng"Biết nói cái gì đây?". Lục Thiên Ân cười nhẹ'"Vậy em đi làm việc đi". "Làm thư kí cho anh sao?". "Đúng rồi". "Nhưng mà tôi không muốn làm thư kí". "Anh cho em ba giây suy nghĩ, hoặc là làm thư kí, hoặc là rời khỏi Lục Tân Thị". Đây là đang bắt cô chọn sao? Cô nói thật cô rất muốn nói không, nhưng mà hiện tại cô ở nhà sắp mọc rêu luôn rồi, nếu cứ như vậy chắc cô chết vì chán mất. Cho nên"Được tôi làm thư kí cho anh".. "Ngoan lắm! Nhưng mà anh có điều kiện". Lỗ Tiêu Mạn nhún vai"Anh cứ nói?". "Nếu như trong công việc, em không nghe theo lời anh liền bị trừ lương hoặc phải chấp nhận một điều kiện anh đưa ra". "Tôi đồng ý". "Vậy em đi làm việc đi". "Nhưng mà chỗ ngồi của tôi đâu?". Lục Thiên Ân chậm rãi chỉ cho cô cái bàn làm việc gần cạnh bàn làm việc của anh"Chỗ đó". "Cái gì? Sao lại có thể ngay gần anh như vậy?". "Vậy em muốn ngồi cùng anh?". "Không thèm". Đối với việc hôm nay, cô phải đề phòng con sói nguy hiểm này . Cô nhấc chân đi lại bàn làm việc của mình, anh thấy vậy cũng đi theo. Cô ngồi xuống ghế. Chỉ cần xoay qua liền chạm ngay mặt anh. "Tôi phải làm gì?". Anh ấn nút điện thoại, vài giây sau có một cô gái đi vào, trên tay khoảng năm mươi cuốn hồ sơ. Cô ấy đặt lên bàn của cô rồi đi ra ngoài. "Việc của em bây giờ là ngồi xem xét rồi phê duyệt tất cả hồ sơ này". Lỗ Tiêu Mạn khó hiểu, những chyện này không phải đều do anh làm sao? Vả lại chỉ có chủ tịch mới được phê duyệt cái này, cứ nhiên anh đẩy đưa cho cô. Nhìn thấy sự thắc mắc trong đáy mắt cô, anh bảo"Em đừng nghĩ ngợi quá nhiều, anh xem em như tổng tài phu nhân, cho nên em có quyền". Cô kinh ngạc nhìn anh, vốn khi ở gần anh cô đã cảm thấy không thể khắc chế nỗi tình cảm trước kia. Bây giờ anh lại nói như vậy khiến cho trái tim cô không thẹn mà đập rộn lên. Lỗ Tiêu Mạn, không được, tuyệt đối không được có bất kì tình cảm đó nữa. Cô siết chặt lấy bên ngực trái, ắc chế trái tim lại. Cấm đầm vào làm việc. Ước chừng nửa tiếng sau đó, anh nhìn sang cô, thì thấy cô đang úp nửa mặt trên bàn ngủ ây khướt. Anh cười lắc đầu, cằm đặt lên bàn, nhìn cô chăm chú. Đã rất lâu rồi anh không được nhìn cô như vậy.. Cô vẫn xinh đẹo như xưa, nhưng mà bây giờ cô trở nên mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối nữa. Mắt cô đã nhắm lại khiến cho anh nhìn rõ hơn, lông mi cô dày và dài, cái mũi cao thoắt thanh thúy, và cả đôi môi hồng hào ẩm ướt, mà anh từng chạm vào. Bây giờ anh có cảm giác khí huyết sục sôi, chỉ muốn tại đây mà ăn cô lần nữa. Năm đó, anh do uống say cho nên mới gây ra lỗi lầm lớn như vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn là đáng trách. Không nhủ được, anh chòm người, hôn nhẹ lên má cô. Cô đang ngủ còn tưởng có con ruồi đang đậu trên mặt mình, lấy tay phủi phủi. Lục Thiên Ân thấy cô ngủ ngon như vậy, cũng không tiện kêu, anh tiếp tục công việc của mình. - Cốc cốc.... "Vào đi". - cạch. Lỗ Y Hân mặc chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, đôi môi đỏ chót ỏng ẹo đi vào, giọng nói nũng nịu vang lên"Thiên Ân, người ta rất nhớ anh nha". Anh gấp tài liệu lại, đôi mắt lạnh hẳn lên"Cô đến đây làm gì?". Lỗ Y Hân lúc này mới để ý đến cô gái đang ngồi cạnh anh, do đang úp mặt cho nên không rõ là ai? Cô ta chỉ tay, có giận"Cô ta là ai?". Anh đứng dậy, tay đút vào túi quần, khí thế phong lãm ấy vẫn khiến cô ta phải mê hoặc"Cô không cần biết, trả lời câu hỏi của tôi". Lỗ Y Hân gạt giận lửa giận qua một bên, nắm tay anh, cạ xát một bên ngực vào tay anh"Em đã nói là em nhớ anh mà".
Phu Nhân Chúng Ta Kết Hôn Đi? Chương 34 Nụ hôn Tì bà phiêu bạc 09/06/2020 Khi vừa ra đến cổng, tay cô đã bị anh tóm lấy. Lỗ Tiêu Mạn vùng vằn"Buông tay tôi ra". "Lúc này anh đã giúp em, em cũng nên làm gì đó cảm ơn chứ!". Khi vuột ra khỏi tay anh, cô xoa xoa cổ tay"Anh muốn tôi làm gì?". Lục Thiên Ân đưa tay chỉ lên cánh môi mỏng của mình"Hôn anh?" Cô lập tức lắc đầu"Không". "Nếu em không hôn, vậy anh chỉ có thể....." Anh ấp úng nói, cô nheo mắt lại, ý của anh cô đã hiểu. Lại dùng Lỗ thị ra uy hiếp cô. Anh quả đúng là gian xảo. Lỗ Tiêu Mạn đi đến gần, nhón chân lên cho bằng với anh, sau đó nhẹ nhàng hôn anh, nụ hôn rất không thành thạo. Nhưng mà đã đủ làm cho anh thấy thỏa mãn rồi, đã nhiều năm anh cũng không được chạm lấy môi cô, anh chẳng những muốn như vậy, mà còn muốn hơn thế nữa. Lục Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt vô cùng vui"Em hôn vẫn còn vụng về, sau này anh sẽ chỉ dạy cho em cách hôn tốt nhất!". Cô mới không cần. Nụ hôn ngại ngùng khi nãy đã khiến cô muốn độn thổ rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã mấy năm rồi cô mới được hôn anh, lần cuối là lúc cô và anh xảy ra quan hệ. Nụ hôn vừa nãy khiến cho trong lòng cô như muốn nghẹt thở, tim đập rất nhanh. Vậy mà anh lại không có chút biểu hiện nào. Lỗ Tiêu Mạn hỏi anh"Trước đây, anh có từng hôn ai chưa?". Anh ghé sát mặt cô, nói nhỏ"Rồi". Nghe anh nói vậy, cô cảm giác tâm trạng buồn bã hằn lên, cũng chẳng biết là tại sao nữa? Chắc đó gọi là ghen?!. Thấy cô im lặng, anh biết cô đã hiểu lầm, liền cưng nựng má cô, nói"Từ trước đến nay, người anh hôn chỉ có một là em?". Lỗ Tiêu Mạn bất giác nhìn anh, đa hoặc đa nghi"Vậy khi trước anh và Lỗ Y Hân thì sao?".. "Đó không phải gọi là hôn, hôn chính là đôi bên tự nguyện, em hiểu không?". Cô bĩu môi"Làm như là cưới nhau không bằng". "Em muốn về cùng không?"_anh nhìn cô hỏi. "Không cần đâu, tôi bắt taxi về cũng được". "Không được, nhỡ tên gài xế thấy em xinh đẹp rồi gạ gẫm em thì sao?"_nói đoạn, đôi mắt anh hiện lên tia lo lắng"Vẫn là nên để anh đưa em về". Cô còn chưa kịp trả lời đã bị ai kia kéo tay ném cô lên xe. Cô nói một cách xụ xìu"Tôi thấy đi với anh vẫn là nguy hiểm hơn". "Em..."_Lục Thiên Ân chỉ muốn tại đây mà hôn cô, dạy dỗ lại đôi môi đó"Không chấp với em nữa". "Ọt ọt...."_ "Tiếng gì vậy?". Cô đó mặt, lơ lơ hướng mắt ra bên ngoài. Tất nhiên anh biết là tiếng gì, biết cô đang ngại cũng không hỏi nữa, trực tiếp lái xe đến nhà hàng cho cô ăn. Bạn đang đọc truyện trên
Tài xế đưa cô đến tận Lục Tân, rồi đỗ xe vào. Cô đẩy của đi ra, bước chân kiên định mà vững bước, hiên ngang đi vào bên trong. Nhân viên ở đó liền nổi lên vài lời bàn tán, nhưng cô cũng mặc kệ cho qua, đi thẳng lên phòng chủ tịch. - Cốc, cốc.... Anh bên trong phòng ngồi làm việc, khi nghe tiêng gõ cửa, chưa kịp nói gì thì Lỗ Y Hân đã mở cửa. Cô ta tỏ ra ngạc nhiên, song cười giả tạo nói"Tiêu Mạn em đến đây làm gì?". Lỗ Tiêu Mạn vẫn cười đáp lại"Có liên quan gì đến chị không? ". "À, không có, em cần gì cáu gắt với chị như vậy?". "Tránh ra, tôi tìm Lục Thiên Ân không phải chị". Anh từ lúc đầu đã quan sát cô, từ thái độ đến cách nói chuyện, anh biết cô đã thay đổi đi đôi chút. Lục Thiên Ân "Y Hân, em ra ngoài đi". Lỗ Y Hân với nét mặt nhăn nhăn nhó nhó, nhún vai rời đi. Cô lúc này mới lấy từ trong túi sách ra một tờ giấy, đặt lên bàn anh"Đơn li hôn ở đây, tôi đã kí, chỉ còn chờ anh". Anh cười nhạt, nhìn cô"Thật muốn li hôn đến thế sao?". "Đừng nhiều lời, mau kí đi, tôi không có nhiều thời gian, vả lại, Lỗ Y Hân vẫn đang chờ anh đó". Lục Thiên Ân lại cười, nụ cười thâm sâu, khó đoán"Cô có nhớ hợp đồng chứ?". "Tất nhiên, đây, 20 vạn tệ, coi như là tiền bồi thường, còn việc bây giờ là kí đi, trả tự do cho cả hai". Anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô lấy ra số tiền lớn như vậy. Lại tỏ ra không hài lòng, đứng dậy, ép sát cô vào tường, mặc cho cô có nói gì, anh chóng tay lên tường, nhìn cô"Nói? Là thằng đàn ông nào đã cho tiền cô, bảo cô đến đây?". Lỗ Tiêu Mạn tỏ ra vô tâm, giọng nói đầy lạnh lùng vang lên"Dù cho có là ai, cũng tốt hơn anh gấp bội". "Cô, đang chọc điên tôi sao?". "Lục Thiên Ân, từ đầu chí cuối anh đối với tôi khác gì một làn không khí, anh có khi nào ở bên cạnh tôi lúc tôi buồn, tôi đau khổ chưa? Dù cho ai yêu tôi cũng cần anh phán đoán sao? Anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi, của Lỗ Tiêu Mạn này". "Ai nói không có tư cách, cô nên nhớ, tôi chưa kí tên vào tờ đơn li hôn đó, tất nhiên, cô vẫn còn là vợ hợp pháp của Lục Thiên Ân tôi". Anh lại cố tỏ ra tất cả mọi thứ đều thuộc về anh. Tính cách độc quyền sở hữu này khiến cô cảm thấy như đang ở hố sâu. Chỉ cần anh nói thêm thì cô cư nhiên sẽ rơi xuống dưới, không cách nào lên được. Mãi mãi chìm trong bóng tối. Lỗ Tiêu Mạn nhân cơ hội đẩy anh ra"Lục Thiên Ân trả tự do cho tôi, có được không? ". Anh có trả tự do cho cô không? Hay là lại ép bức cô? "Đừng mơ tưởng, cô nên nhớ kĩ, cô sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi". "Anh không phải yêu Lỗ Y Hân sao? Cớ vì sao lại khư khư giữ tôi bên mình, anh cảm thấy vui lắm hả? Trò chơi của anh nên kết thúc đi, nó khiến tôi quá khó chịu". Lục Thiên Ân trực tiếp quát"Nói? Là ai đã cho cô tiền đến đây, là ai khiến cô phải rời bỏ tôi?". Lỗ Tiêu Mạn lắc đầu"Anh điên rồi, thực sự điên rồi, cuộc hôn nhân thay thế này có gì đáng để anh giữ lại". "Vì tôi còn chưa trả đủ ân oán mà chị cô gây ra". "Đó là do cô ta làm ra, hà khắc chi anh đổ lên người tôi, anh không có lí lẽ". "Đúng tôi không có lí lẽ, dù cho tôi có chết cũng phải lôi cô theo, mãi mãi cũng đừng hòng rời xa tôi". Câu nói này cứ như bảo cô ở bên cạnh anh. Giống như tiếp thêm hi vọng rằng anh sẽ yêu cô, giống như anh đang nói yêu cô. Nhưng cô đã quá mỏi mệt với tình cảm đơn phương không đáp trả này rồi. Lỗ Tiêu Mạn hừ lạnh, quay gót, để lại đôi câu vô tình "Anh quả thật khiến tôi kinh ngạc, thay đổi trong vòng một nốt nhạc, được dù cho anh không kí thì tôi và anh cũng đã kết thúc, mong rằng sau này đừng làm phiền đến tôi, hãy để tôi yên". Từng câu từng chữ cô đánh vào đại não anh. Như những tiếng nhạc bị gãy vô cùng chói tai. Anh nhìn theo, không lẽ đây chính là con người thật của cô như lời Lỗ Y Hân nói, lạnh lùng, vô cảm . Anh lại nhìn số tiền trên bàn, anh cũng không hiểu, tại sao lại suy nghĩ đến hình ảnh cô cùng người đàn ông khác thân mật với nhau, giúp đỡ cô, lòng lại sinh ra khó chịu, giống như muốn cô chỉ là của riêng mình. Không lẽ anh đã yêu cô? Không thể nào, anh và cô chỉ tiếp xúc với nhau được vài lần, mà những lần đó anh cũng vô cùng chán ghét cô, cơ mà lại thích sao? Chuyện đó là không thể xảy ra. Đúng lúc này, Lỗ Y Hân lại đi vào khi thấy cô rời đi, đánh thức anh"Thiên Ân, anh suy nghĩ gì mà đờ người ra vậy?". "Vào sao không gõ cửa?". "Em xin lỗi, khiến anh giận rồi, hay là em giúp anh hết giận?". "Tôi bận lắm! Ra ngoài đi". Lỗ Y Hân nhìn anh, lúc nãy còn có thái độ rất dịu dàng với cô ta, nhưng từ lúc cô rời đi thì anh trở nên như vậy. Chắc chắn, Lỗ Tiêu Mạn đã nói gì với anh? Phải tìm cô ta
phu nhân chúng ta kết hôn đi