sau đó thế thân thụ giả chết

Bleach Sứ Giả Thần Chết. Bleach Sứ Giả Thần Chết. Bleach (2004) Status: 366/366 Thuyết Minh bị tấn công bởi một Hollow, một linh hồn đồi bại tìm cách nuốt chửng linh hồn con người. Sau đó, anh gặp một Soul Reaper tên Rukia Kuchiki, người bị thương trong khi bảo vệ gia đình Do cảm thấy sát ý cậu không đủ nên Thiên Hạ Vô Địch đã ném mẹ câu vào cuộc chiến làm bà rơi vào trạng thái giả chết và thay thế Đại La Tiên truyền nội lực cho cậu làm cậu đánh điên cuồng với Bắc Đẩu để mở sát khí. Tiếp theo đó Hỏa Vân Tà Thần, Đông Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết Tác giả: Hàm Ngư Đại Tây Qua Thể loại: Đam Mỹ Nguồn: Sưu tầm Trạng thái: Full Đánh giá: 8.7/10 từ 62 lượt Văn án: Hứa Thừa Yến theo đuổi đại thiếu gia họ Hạ suốt 5 năm, gọi là đến bảo là đi, chuyện gì cũng nghe theo. Tóm tắt: Truyện Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết của tác giả Hàm Ngư Đại Tây Qua. Khớp với kết quả tìm kiếm: Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến vẫn không về. Mãi cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến đã quay về rồi. Thế nhưng thứ mà Hạ Dương nhận được, là một thi thể lạnh băng của Hứa Thừa Yến, không có cách nào cứu vãn được. Thế nhưng trong đợt tiêm tự phát này, đã xảy ra tình trạng sau khi tiêm vacxin khoảng 7 - 10 ngày, một số heo có biểu hiện sốt, bỏ ăn rồi chết. "Sở dĩ xảy ra sự cố nói trên là do đợt tiêm phòng tự phát của hộ chăn nuôi không sự giám sát của ngành chức năng. Welche Reiche Frau Sucht Einen Mann. Giang Lâm nhìn tấm ảnh của Tần Chu mà xuất trên thế giới này... sẽ có hai người xa lạ lớn lên giống nhau như đúc sao?Giang Lâm ngẩn người ngồi trên ghế, trong lòng không khỏi bần thần. Nếu không phải lúc ấy hắn tận mắt nhìn thấy thi thể của anh dâu, chứng kiến toàn bộ quá trình hoả táng thì có lẽ bây giờ hắn sẽ tưởng rằng người trong ảnh chụp này chính là anh dâu của Lâm ngồi trước bàn làm việc thật lâu, nhìn tới nhìn lui ảnh chụp của Tần Chu, càng nhìn càng cảm thấy giống. điểm duy nhất khác biệt giữa hai người chính là khí chất. Có lẽ bởi vì Tần Chu là nghệ sĩ, nên sau khi hóa trang nét mặt của anh ta có cảm giác tác động sâu vào ánh nhìn người xem, trong khi anh dâu của hắn là một giáo viên dạy piano bình thường, khí chất ôn hòa quá Giang Lâm vẫn là nhịn không được hỏi đồng nghiệp "Thế giới này sẽ có hai người xa lạ lớn lên giống hệt nhau sao?""Có a!" Người đồng nghiệp gật đầu, thuận thế nói tiếp "Giới giải trí có rất nhiều minh tinh đụng mặt nhau, lớn lên giống nhau nên việc nhận nhầm là điều bình thường."Giang Lâm nghe vậy mới chợt sững lại, Tần Chu là nghệ sĩ và có trang điểm. Nói không chừng Tần Chu cũng chỉ là sau khi hoá trang mới giống anh dâu mà thôi, tẩy trang đi rồi liền không giống nữa. Hơn nữa mỗi ảnh chụp của nghệ sĩ ít nhiều gì đều có chỉnh sửa, khả năng mặt thật Tần Chu với anh dâu hắn không giống nhau chút Lâm tự an ủi chính mình, lại lên mạng tìm kiếm một số tin tức về mấy minh tinh đụng mặt nhau, thật đúng là tìm được không ít, thậm chí còn có mấy minh tinh nổi tiếng cũng đụng mặt mặt nhau thực bình thường, Tần Chu cũng chỉ là tình cờ cùng HTY lớn lên giống nhau một chút mà Lâm bình tĩnh lại một chút rồi tiếp tục làm việc. Nhưng khi ngồi vào bàn làm việc, Giang Lâm lại thường thường thất thần, bất tri bất giác cứ nghĩ đến Tần Lâm chạy tới hỏi đồng nghiệp "Tần Chu đang quay phim ở đâu?""Khu Điện ảnh và Truyền hình quận Bắc."Trong khu Điện ảnh và Truyền hình quận Bắc, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại. Giang Lâm chậm rãi bước xuống xe, một mình đến khu phim trường. Trong phim trường có rất nhiều đoàn phim đã bắt đầu công việc, nhiều người tới tới lui lui, rất náo Lâm đi sâu vào bên trong, tìm được đoàn phim của Tần Chu. Đoàn phim bên kia dựng một cái lều, một ít nhân viên ở đó đang công tác vội tới vội là đoàn phim này hơi tồi tàn so với mấy đoàn phim khác, kinh tế đoàn phim có vẻ hơi nghèo, nhân sự lại ít đến đáng thương, hầu hết các diễn viên đều không có chỗ để tránh gió, tất cả đều ngồi trên ghế đẩu hứng gió tại đã là tháng ba, thời tiết đã ấm hơn một chút, nhưng các diễn viên trong đoàn đều mặc quần áo mỏng đơn bạc, một số cô gái còn mặc váy, có vẻ như đang quay một bộ phim mùa Lâm tìm bốn phía xung quanh nhưng không thấy Tần Chu, có thể là chưa đến suất diễn của anh ta. Giang Lâm do dự đứng rất xa ngoài đoàn phim. Kỳ thật hắn cũng không biết khi nào thì Tần Chu xuất hiện, bởi vì hắn không có lịch trình của đoàn phim, có lẽ hôm nay Tần Chu sẽ không có vai diễn nên không cần ấy hắn chỉ vội vàng hỏi địa điểm đóng phim ở đâu, sau đó đầu óc liền nóng lên phóng xe đến đây. Bây giờ hắn thật sự tới rồi, nhưng lại không dám đến dù thực sự nhìn thấy Tần Chu, thì có ích lợi gì? Anh dâu đã đi rồi, trên đời này còn có người xa lạ nào giống anh dâu của hắn cũng chỉ là trùng hợp mà Lâm cúi đầu thổi gió lạnh một hồi, đại não mới bình tĩnh lại một chút. Tần Chu chỉ là một người xa lạ, trang điểm xong lại giống anh dâu hắn. Người đã qua đời sẽ không sống lại, nhìn thấy Tần Chu lại làm hắn nhớ đến anh dâu, càng khiến hắn buồn Lâm nghĩ thông suốt, không định tiếp tục đi gặp Tần Chu nữa. Nhưng vừa lúc Giang Lâm quay người chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói to... "Tất cả các bộ phận chuẩn bị!"Giang Lâm theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy đạo diễn giơ loa kêu to. Mà ở phòng nghỉ cách đó không xa, một bóng người chậm rãi bước Lâm nhìn bóng dáng kia, nhất thời sửng sốt. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng mỉm cười, từng bước đi về phía trường quay, thường thường nghiêng đầu nói chuyện với những người bên Lâm đứng bất động tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh thiếu niên kia. Hình bóng trong tầm nhìn của hắn thực sự quá quen thuộc, dần dần trùng khớp với hình bóng trong trí nhớ của hắn... Cơ hồ giống nhau như Tần Chu quay xong cảnh này, đã là một giờ sau. Tiểu trợ lý vội vàng đưa áo khoác và cốc giữ nhiệt tới "Anh Chu!"Tần Chu phủ thêm áo khoác, uống ngụm nước ấm, lúc này mới cảm giác thân thể ấm hơn một chút."Ai, ngày lạnh như vậy mà chúng ta còn phải quay cảnh mùa hè... " Tiểu trợ lý cau mày than thở "Lạnh chết đi được!"Trên phim trường bên kia, nữ chính và nam chủ còn đang tiếp tục quay, Tần Chu không còn phân cảnh nào nên trở lại phòng nghỉ. Tuy rằng nói là phòng nghỉ, bất quá kỳ thật càng như là cái phòng tạp vật, bên trong để rất nhiều đồ vật lộn xộn, ngay cả cửa sổ còn bị gió lùa trợ lý từ bên cạnh cầm một cái thảm đưa qua, bát quái nói "Anh Chu, em vừa mới nhìn thấy một chiếc siêu xe dừng ở bên ngoài đấy!"Tiểu trợ lý là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi, đem túi chườm nóng nhét vào trong ngực Tần Chu, ngồi ở một bên hưng phấn nói "Em nghe ngoài kia bọn họ nói rằng có vẻ là một chiếc xe phiên bản giới hạn, dù sao thì cũng khá đắt... Cũng không biết là của ai nữa a!""Có thể là nhà đầu tư lại đây thăm ban đi." Tần Chu không để tâm chuyện này lắm, cầm lấy kịch bản bên cạnh lên chậm rãi đọc. Tiểu trợ lý thò lại gần nhìn thoáng qua, hỏi "Anh Chu, ngày hôm qua không phải anh đã xem qua đoạn này rồi sao?""Lại ôn tập một chút." Tần Chu cười mỉm trả là lần đầu tiên cậu diễn nam hai, suất diễn này rất quan trọng, nên muốn nghiêm túc quay diễn cho thật tốt. Tuy rằng bộ phim này chỉ là một web drama kinh phí thấp, nhưng đối với cậu mà nói thì cũng đã tốt lắm chỉ là một diễn viên cấp thấp trong giới, không có nhiều sự lựa Chu chậm rãi lật xem ôn kịch bản, cho đến khi cảnh quay của cậu chuẩn bị quay mới đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài gió rất lớn, thời tiết thì âm u, có vẻ như trời sắp mưa. Đạo diễn cũng có chút sốt ruột, sợ trời sẽ mưa nên vội vàng thúc giục nhân viên công tác chuẩn Chu cởϊ á khoác ra đưa cho trợ lý, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, vô thức nhìn sang bên cạnh. Chỉ là khi Tần Chu vừa quay qua thì đúng lúc nhân viên đang bê một cái thiết bị đi tới nên chắn tầm mắt của sau khi nhân viên công tác mang thiết bị rời đi, Tần Chu nhìn sang chỉ thấy một người đang vội vã rời đi cách đó không xa. Bóng dáng thoạt nhìn có chút quen thuộc, Tần Chu nhìn bóng lưng kia nhất thời có chút xuất thần."Anh Chu, mau đi qua!" Trợ lý nhỏ ở bên cạnh thúc Chu thu hồi tầm mắt, đi quay phim khi đoàn phim kết thức làm việc thì trời đã tối. Tần Chu buổi tối không có cảnh quay nên liền thu dọn đồ đạc trở về cùng trợ sạn ở ngay gần phim trường, nhưng vì kinh phí của đoàn phim có hạn nên phòng được cấp cho các diễn viên chỉ là phòng đơn rẻ tiền. Tần Chu như thường lệ rửa mặt xong liền lên giường sớm, xem lại kịch bản một lần rồi đi 10 giờ tối tắt đèn đi ngủ, 6 giờ sáng hôm sau lại đúng giờ thức dậy. Thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày rất khoa học, ngủ sớm dậy sớm giữ gìn sức Chu mang theo trợ lý tới đoàn phim rồi đi hoá trang trước. Chỉ là trước khi quay, tổ đạo cụ tạm thời xảy ra vấn đề nên Tần Chu chỉ có thể trở lại phòng nghỉ chờ đợi."Buồn ngủ quá a... " Trợ lý nhỏ ngáp dài một cái rồi nói "Anh Chu, em đi ra ngoài mua bữa sáng nha.""Ừm." Tần Chu gật thế tiểu trợ lý đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc trở về trên mặt tràn đầy hưng phấn."Anh Chu, anh Chu!" Tiểu trợ lý hớn hở chạy tới "Em lại nhìn thấy chiếc siêu xe hôm qua đến đây! Là của một anh chàng rất đẹp trai!""Hình như không phải là diễn viên, em chưa xem thấy anh ấy đóng phim!" Tiểu trợ lý ra vẻ nghiêm túc phân tích "Phỏng chừng là fan nhà ai đó, chạy đến đây thăm ban... "Tiểu trợ lý trầm tư một lúc, sau đó nhíu mày "Bất quá chúng ta đoàn phim chúng ta nhỏ như vậy nên chắc là không phải chúng ta đâu nhỉ... Rốt cuộc là tới tìm ai a?"Tần Chu cũng không biết trợ lý nói người kia là ai, chỉ thuận miệng đáp "Có lẽ chỉ là tò mò quay phim nên đến xem một chút."Tiểu trợ lý gật gật đầu, không nhắc lại nữa. Tần Chu ở trong phòng chờ đợi thêm nửa tiếng, đến khi nhân viên tới gọi người thì mới đứng dậy đi ra ngoài. Tần Chu ra khỏi phòng, đi về phía phim mới đi được nửa đường, trợ lý ở bên cạnh đột nhiên nhốn nháo "Anh Chu, anh Chu! Mau xem! Chính là người đó!"Trợ lý kéo tay áo Tần Chu, nói nhỏ "Là anh chàng siêu đẹp trai đi siêu xe!"Tần Chu nghiêng đầu, vô thức nhìn theo hướng trợ lý chỉ nhìn qua, nhìn thấy thân ảnh đang đứng cách đó không xa, nhất thời sửng sốt. Mà người nọ tựa hồ cũng không nghĩ tới Tần Chu sẽ nhìn lại đây, trong tích tắc bốn mắt nhìn nhau, người nọ hoảng loạn cúi đầu, như trốn tránh tầm mắt của cậu. Tần Chu nhìn chằm chằm người nọ một hồi lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt. Tần Chu tập trung đi đóng phim trước, sau khi quay xong liền quét mắt nhìn thoáng qua bên ngoài phim là dường như người đó đã rời đi, xung quanh trường quay không còn thấy bóng dáng của người nọ nữa, chỉ có một số diễn viên phụ và nhân viên vẫn còn ở đây. Mà những diễn viên phụ và nhân viên đó trên tay đều cầm một ly trà sữa, trông như thể có ai đó đã mời tất cả bọn Chu trở lại phòng nghỉ, liền nhìn thấy trên bàn cũng để mấy ly trà trợ lý vội vàng đem một ly đưa cho Tần Chu "Anh Chu uống trà sữa đi!"Tần Chu tiếp nhận trà sữa, hỏi "Ai mua trà sữa vậy?""Là anh chàng đẹp trai đi siêu xe kia!" Tiểu trợ lý dường như rất hứng phấn "Nói là tới thăm ban, liền mua trà sữa cho tất cả mọi người trong đoàn phim của chúng ta! Đã đẹp trai lại còn cực kỳ hào phóng!"Động tác tay Tần Chu thoáng dừng lại, ánh mắt trầm xuống, không lên tiếng."Bất quá anh trai siêu xe chưa nói là đến thăm ban ai... " Tiểu trợ lý có chút nghi hoặc lại hỏi "Anh Chu, anh có biết anh ấy không?"Tần Chu bất giác siết chặt ly trà sữa nóng, qua hồi lâu mới chậm rãi nói "Không quen biết.""Vậy chắc là fan của chị Tô Tô!" Tiểu trợ lý gật gật đầu "Chị Tô Tô đẹp như vậy cơ mà!"Tần Chu ngồi trên sô pha, cầm lấy kịch bản mở ra, chuẩn bị ôn tập. Chỉ là Tần Chu nhìn chằm chằm đoạn đầu tiên của kịch bản thật lâu, một tờ cũng chưa lật ngày hôm sau, lại có trà sữa được đưa đến phim trường. Như cũ là fan tới thăm ban, mời cả đoàn phim."Oaa... " Tiểu trợ lý rất phấn khích "Anh trai siêu xe đẹp trai lại phát phúc lợi a!""Liên tục hai ngày đều có trà sữa miễn phí uống!" Tiểu trợ lý đã hoàn toàn bị thu mua "Em tuyên bố từ hôm nay anh ấy chính là anh trai khác cha khác mẹ của em!""Loại trà sữa rất đắt, bình thường em đều không nỡ tiêu tiền mua." Tiểu trợ lý một trận đau lòng, luyến tiếc mà Chu không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cửa sổ nhìn thân ảnh bên ngoài. Giang Lâm vẫn ở trên phim trường, lẳng lặng đứng một mình, thoạt nhìn có chút cô ngoài trời vẫn u ám, có vẻ như là sắp mưa. Tần Chu nhìn bóng dáng Giang Lâm có chút xuất thần, cuối cùng vẫn là thu hồi tầm mắt, không để ý lúc sau, trợ lý đi tới nói "Anh Chu, chuẩn bị bắt đầu quay kết cục!"Tần Chu đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ. Nhưng khi Tần Chu vừa đi ra ngoài, liền nhận thấy có hạt mưa rơi trên đầu mình. Tần Chu đưa tay ra, cảm nhận được trong lòng bàn tay có chút mát Chu nhỏ giọng nói với trợ lý "Nguyệt Nguyệt, em đi hỏi người kia một chút có muốn vào trong phòng nghỉ không, để tránh mưa.""A?" Tiểu trợ lý sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp là đang nói tới Chu "Là anh chàng fan đưa trà sữa.""Ồ được!" Tiểu trợ lý vội vàng gật Chu đi quay phim trước. Mặc dù trời mưa nhưng đoàn phim đã dựng một lều để các diễn viên quay bên lý đi tới bên ngoài phim trường, đến bên cạnh Giang Lâm nói "Tiểu ca ca, hai ngày này đều nhìn thấy anh tới đây thăm ban!"Trợ lý còn nói thêm "Trời sắp mưa, anh có muốn đi vào phòng nghỉ bên kia không? Bên ngoài gió rất lớn."Giang Lâm nhận ra tiểu trợ lý này là người đi theo bên cạnh Tần Chu, tức khắc có chút câu nệ, trong cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ gật gật đầu. Vì thế trợ lý mang Giang Lâm tới phòng nghỉ, rót cho Giang Lâm một cốc nước nóng."Đoàn phim của chúng tôi có hơi nghèo một chút, nên anh uống tạm cái này trước... " Tiểu trợ lý có chút ngượng ngùng Lâm ngồi trên sô pha, tay cầm cốc nước, càng ngày càng cảm thấy căng thẳng. Hắn biết Tần Chu mỗi lần đều nghỉ ngơi trong phòng này, sau khi quay phim xong Tần Chu có thể sẽ trở lại đây. Bây giờ đầu óc Giang Lâm rất rối bời, suy nghĩ gì cũng không được, chỉ có thể uống nước nóng để cố gắng xoa dịu tâm trạng. Mãi đến sau khi quay xong một cảnh trên phim trường, Giang Lâm mới nghe thấy tiếng động bên ngoài, thân thể đột nhiên gấp rút căng bởi vì quay xong nên nhân viên bắt đầu đi thu dọn, phim trường liền nhanh chóng ồn ào. Trong âm thanh hỗn loạn, Giang Lâm lại nghe thấy rõ một tiếng bước chân... Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Giang Lâm càng nghe càng cảm thấy khẩn trương. Bước chân cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài cửa phòng, Giang Lâm không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đẩy cửa niên mặc áo khoác đen, trong tay còn ôm một cái túi chườm nóng, có vẻ hơi lạnh. Thiếu niên đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn đối diện ánh mắt Giang Lâm, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu Lâm nhìn chăm chú vào người trước mặt, khẩn trương đứng dậy."Cái đó... Xin chào!" Giang Lâm nói chuyện có chút lắp bắp "Tôi... Tôi là fan của anh... Tôi rất thích xem anh diễn.""Cảm ơn!" Thiếu niên vừa cười vừa đi Lâm tức khắc càng thêm khẩn trương, nhịn không được trộm ngắm Tần Chu. Mà Tần Chu ngồi từ từ ngồi xuống sô pha, nhận lấy cốc từ tay trợ lý, uống nước Lâm nhìn sườn mặt Tần Chu, đây là lần đầu tiên hắn quan sát cận cảnh Tần Chu như vậy, càng nhìn càng cảm thấy giống. Mặc dù Tần Chu đã trang điểm, đường nét trên khuôn mặt thoạt nhìn trông càng tinh xảo hơn. Nhưng nếu anh dâu hắn cũng trang điểm, hẳn là sẽ giống với Tần Chu...Tần Chu cùng anh dâu hắn giống như là anh em sinh đôi, diện mạo hai người giống nhau như đúc, ngay cả vị trí nốt ruồi lệ dưới mắt phải cũng giống hệt Lâm hô hấp có chút dồn dập, nhịn không được nói "Anh lớn lên rất giống một người bạn của tôi... "Tần Chu để ly xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng nói "Tôi không có ý khác, chỉ là thật sự rất giống... "Giang Lâm càng nói càng loạn, phát hiện căn bản mình không thể giải thích rõ ràng, tức khắc có chút ảo não cúi đầu, đành phải nói "Thực xin lỗi! Tôi ăn nói không tốt lắm... ""Không sao." Tần Chu vẫn cười ôn hòa như cũ, tựa hồ không để ý lắm. Giang Lâm nhìn người trước mắt người, trong lòng đột nhiên càng thêm khẳng định rất giống. Tần Chu cùng anh dâu giống nhau đều ôn nhu như vậy, ngay cả giọng nói cũng giống. Hắn hiện tại đang ở cùng Tần Chu, có cảm giác như là đang cùng anh dâu đối thoại vậy. Nhưng mà anh dâu hắn đã qua đời gần hai năm, người trước mặt hắn là Tần Chu, không phải anh dâu. Giang Lâm không khỏi thì thào "Bạn của tôi... Đều là tôi không tốt, là tôi hại chết anh ấy."Tần Chu nghe vậy có chút kinh ngạc hỏi "Tại sao lại nói như vậy?""Là tôi không tốt... " Giang Lâm cúi đầu tự trách, lắc đầu nói "Quên đi, không nhắc tới nữa."Hắn và Tần Chu chỉ mới gặp nhau lần đầu, cũng không quá quen thuộc, thật không thích hợp đề cập đến loại chuyện Lâm im lặng, ngồi trên sô pha không nói lời nào. Rất nhiều lần hắn muốn chủ động mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết phải nói cái gì cho tốt, trong lòng đứng ngồi không Chu nhìn ra Giang Lâm không được tự nhiên, bèn nói "Lát nữa tôi phải quay phim, nên tôi sẽ đọc kịch bản trước."Giang Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng gật đầu "Được."Tần Chu cầm lấy kịch bản, chăm chú nhìn xuống. Hai người cùng nhau ngồi ở trên sô pha, không ai làm phiền ai. Một lát sau, có nhân viên công tác đến gõ cửa."Anh Chu! Có thể đi chuẩn bị!"Tần Chu đứng dậy, để kịch bản xuống bàn chuẩn bị rời Lâm nhìn Tần Chu, đột nhiên lên tiếng gọi "Tần Chu!""Tôi có thể... Ôm anh một chút được không?" Giang Lâm luống cuống nói tiếp "Chỉ ôm một chút... "Tần Chu dừng chân tại chỗ, không quay đầu Lâm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tần Chu, cũng không biết vẻ mặt của Tần Chu như thế nào, sợ đối phương hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích "Tôi không có ý gì khác, chỉ là quá thích anh... Nên muốn ôm một chút... ""Chính là kiểu ôm giữa thần tượng và fan... " Giang Lâm càng nói càng trở nên lộn xộn, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn phản ứng của Tần Chu. Đến cuối cùng, Giang Lâm định từ bỏ, gượng cười một cái ra vẻ trấn định, xua tay nói "Không sao không sao! Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi!"Bất quá Giang Lâm vừa dứt lời, liền nhìn thấy thiếu niên trước mặt động đậy. Tần Chu xoay người từng bước đi tới Giang Lâm, vươn tay ôm hắn. Giang Lâm mở to mắt, cảm nhận được độ ấm áp lên người mình, bàn tay run rẩy vươn ra chần chừ một chút rồi ôm lại thiếu ôm thật ấm áp, đúng như hắn tưởng tượng. Ấm áp đến nỗi hai mắt Giang Lâm đỏ hoe, không kiềm chế được cảm xúc nữa, gối lên lên vai thiếu niên thổn thức khóc không thành vô số đêm, hắn đều bừng tỉnh giữa con ác mộng về vụ tai nạn đó. thức giấc sau cơn ác mộng về một vụ tai nạn xe hơi. Bởi vì hắn ở trong mộng chờ được là một cái ôm lạnh như mộng, hắn cũng không bao giờ có thể cứu được vụ tai nạn xe cộ kia, cũng chỉ có thể ôm thi thể cứng đờ của anh dâu, máu tươi chảy đầy đất. Hắn nghĩ tới mãi có phải là anh dâu hận hắn hay không mà mỗi lần hắn mơ thấy anh dâu, anh dâu đều không cho hắn ôm, thứ hắn ôm được chỉ là thi thể lạnh bây giờ, cuối cùng hắn cũng ôm được thân hình ấm áp này. Ngay cả khi biết người trước mặt không phải là anh dâu, hắn vẫn cảm thấy thật an tâm khi ôm lấy... Thật giống như là anh dâu đang ôm hắn đã chờ cái ôm này lâu lắm lâu... -Thương Giang Lâm cực kỳ! Hứa Thừa Yến nghe xong, chỉ lịch sự cười, nhẹ nhàng nói, "Mùi khói thuốc ở quán bar rất nồng."Trì Dật dựa lưng vào ghế, thờ ơ nói, "Đúng thế, sức khỏe của Tu Trúc vẫn chưa tốt, không đến quán bar được."Thẩm Tu Trúc chỉ cười dịu dàng, "Không sao đâu, gần đây bác sĩ bảo thể trạng đã tốt hơn, đi quán bar vẫn được."Một người khác trong phòng lập tức phản đối, "Đâu có được, chúng tôi không uống rượu cũng chẳng sao, nhưng nếu để cậu xảy ra chuyện thì không được.""Đúng thế đúng thế! Gặp nhau ở quán trà cũng giống nhau mà."Hứa Thừa Yến cầm tách trà, nghe giọng nói xung quanh, đột nhiên cảm thấy bản thân có phần dư đi theo Hạ tiên sinh 5 năm, nhưng 5 năm qua cũng không đủ để bạn bè xung quanh tiên sinh chấp nhận lần gặp nhau, anh đều loáng thoáng cảm nhận được sự xa lánh của những người đó với mình, thậm chí có cả châm từng thử cố gắng, nhưng nhận ra rằng dù có cố gắng đến đâu, người ghét anh vẫn cứ xuất thân không tốt, thỉnh thoảng nghe không hiểu những gì bọn họ nói, cũng không biết phải nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh tiên sinh, hệt một bình Thẩm Tu Trúc thì thiếu gia cùng lớn lên với tiên sinh hồi nhỏ, đều là người cùng một tầng một thiếu gia được cưng chiều, được mọi người yêu và tiểu thiếu gia đó có sự chênh lệch quá như món đồ giả rẻ tiền bên đường, cùng đồ vật tinh xảo nằm trên quầy Thừa Yến uống trà, để bản thân khôi phục tâm sinh còn đang ở đây, anh không thể bất lịch sự người khác còn đang nói về sức khỏe của Thẩm Tu Trúc."Nếu không phải do lần bắt cóc đó, cơ thể Tu Trúc cũng không thành như vậy...""Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa." Có người ở bên cạnh ngắt mắt, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ, không ai dám mở vì nhắc đến vụ bắt cóc, những người khác đều nhìn về phía Hạ Dương và Thẩm Tu Dương không phản ứng gì, chỉ đứng dậy lạnh nhạt nói, "Đi về."Hứa Thừa Yến thấy tiên sinh muốn đi, cho nên chuẩn bị đứng dậy đúng lúc này, Thẩm Tu Trúc ngồi ngay gần đó hơi cúi người, với lấy một tách trà trên phút chốc, Hứa Thừa Yến ngửi được mùi hương nước hoa dịu nhẹ trên người Thẩm Tu mùa Thừa Yến lập tức giật mình, nhưng cũng mau chóng phản ứng lại, đi theo người đàn đậu ở bên ngoài quán trà, Hứa Thừa Yến vừa lấy khóa xe ra thì người đàn ông lại giơ tay lấy Dương, "Để tôi lái."Hứa Thừa Yến đưa hắn chìa khóa xe, ngồi ở ghế lái phụ, cảm thấy có chút mệt Thừa Yến nhắm hai mắt lại, vô tình ngủ lúc mơ mơ màng màng, Hứa Thừa Yến cảm nhận được xe dừng lại, tưởng rằng đã về đến nhà, nhưng khi nhìn qua cửa kinh xe thì thấy vẫn đang ở trên Thừa Yến nhìn người đàn ông bên cạnh, tò mò gọi một tiếng, "Tiên sinh?""Mua ít đồ." Người đàn ông cởi dây an toàn, xuống xe rời Thừa Yến ở trong xe, im lặng ngồi lâu sau Hạ Dương đã quay lại, trong tay cầm một phần bánh Dương đưa bánh ngọt cho Hứa Thừa Yến giữ, tiếp tục lái Thừa Yến nhìn hộp bánh trên đùi, mở hé nắp hộp ra một chút, thấy bên trong là một cái bánh kem biết đây là hiệu bánh ngọt lâu năm, tiên sinh thường xuyên đến đây mua bánh về cho nhưng, anh không thích ăn đồ trước anh không biết vì sao tiên sinh lại thích mua bánh ngọt cho mình, còn tưởng đó là thói quen của tiên sinh, cho nên không nói lại, dù sao chỉ cần do tiên sinh mua thì anh đều là lúc này, anh cũng không dám áo trong tủ của anh giống hệt Thẩm Tu Trúc, đồng hồ và nước hoa do tiên sinh tặng cũng giống Thẩm Tu Trúc....Vậy còn bánh kem?Có phải do Thẩm Tu Trúc cũng thích ăn bánh, cho nên mỗi lần về nhà tiên sinh đều mua bánh?Hứa Thừa Yến không nhịn được nhìn người bên cạnh, hơi mở miệng định nói gì đó lại sao đã biết trước đáp án, không cần thiết hỏi chỉ là món hàng rẻ tiền, muốn thay lúc nào mà chẳng về đến nhà đã gần 11 giờ Thừa Yến tắm xong, nằm ở trên giường, hai mắt vẫn mở to không ngủ đàn ông vẫn đang nằm cạnh anh nhưng anh lại cảm thấy vô cùng lo ràng hai người cách nhau gần đến vậy, cùng nằm trên một cái giường, nhưng anh có cảm giác mình đang cách tiên sinh rất Thừa Yến gọi một tiếng, "Tiên sinh?""Hửm?" Người đàn ông lười biếng lên tiếng."Em có thể tiếp tục ở bên cạnh tiên sinh không?" Hứa Thừa Yến còn nhớ rõ, khi anh tỏ tình với tiên sinh, tiên sinh không hề nói đồng mà vẫn để cho anh ở bên cạnh tiên sinh, không có danh đó anh nghĩ, có danh phận hay không cũng chẳng sao, chỉ cần ở bên tiên sinh là đó cứ chờ đợi, thoáng cái đã 5 cho rằng anh sẽ vĩnh viễn ở cạnh tiên sinh, không nhận được danh phận cũng được, cho đến khi Thẩm Tu Trúc quay và tiên sinh không phải người yêu, trước nay tiên sinh cũng không hứa hẹn gì với anh, còn có thể kết thúc cái mối quan hệ kỳ lạ này của hai người bất cứ lúc Thừa Yến mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, chờ đợi câu trả người đàn ông chỉ lạnh nhạt nói, "Đừng suy nghĩ lung tung.""Vâng." Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, không nhắc lại chuyện này khi chìm vào giấc ngủ, đột nhiên Hứa Thừa Yến nhớ tới vụ án bắt cóc nhà giàu chấn động cả Thẩm thiếu gia đã cứu tiên bắt cóc đó quả thật rất chấn động, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ mọi bắt cóc trói đại thiếu gia họ Hạ, nhưng lúc đấy Hạ thiếu gia đang ở cùng Thẩm thiếu gia, bọn bắt cóc tiện tay trói cả hai đi, đòi tiền gia và Thẩm gia vội vàng chuẩn bị tiền, sắp xếp giao dịch với bọn bắt Hạ thiếu gia và Thẩm thiếu gia bị nhốt trong kho hàng, nghe lén cuộc trò chuyện của bọn bắt cóc, bọn chúng nói không định để hai người sống, lấy được tiền chuộc rồi thì khử con người đành nhân lúc đêm khuya tìm cơ hội trốn thoát, đáng tiếc bị bọn bắt cóc phát hiện, trên đường chạy trốn, Thẩm thiếu gia đã đỡ một dao cho Hạ đến khi chạy đến vách núi cạnh biển, tình thế bắt buộc nên hai người đành nhảy từ trên vách núi thiếu niên mười mấy tuổi ở trên biển, cùng nhau bám vào một tấm ván gỗ trôi nổi, khó khăn tìm cách thiếu gia liều mạng bảo vệ Hạ thiếu gia, còn suýt nữa chết đuối không kịp cứu, mãi đến khi cảnh sát tìm được hai từ lúc đó mà người Thẩm thiếu gia mang mai trúc mã, hai đứa nhỏ hồn nhiên, vẫn là ân tình cứu trách tiên sinh cứ nhớ mãi không anh có thể so với một bạch nguyệt quang như vậy. "Hửm?""Cảm ơn anh vì ngày hôm đó." Ngữ khí nói chuyện của Tần Chu vẫn như thường ngày, mỉm cười "Tôi nợ anh một ân tình."Hạ Dương dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác, không nói Chu còn nói thêm "Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ báo đáp ân tình này của anh."Hạ Dương "Không cần đâu.""Là tôi nợ anh." Tần Chu lắc đầu, thái độ rất kiên định "Ân tình này vẫn nên phải báo đáp."Ngày hôm đó bên trong đám cháy khói lửa dày đặc, đôi mắt rất khó mở ra nhưng dù có mở ra cũng không nhìn thấy gì, cậu chỉ nhớ rõ có người đã cứu mình. Đến khi tỉnh lại, người cậu nhìn thấy đầu tiên là Bùi đó còn có nhiều người chụp lại cảnh Bùi Nguyên ôm cậu từ trong đám cháy đi ra, tất cả mọi người ai cũng nói là Bùi Nguyên đã cứu cậu. Lúc đầu cậu cũng cho rằng Bùi Nguyên chính là người đã giúp cậu chắn thanh gỗ kia, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng một số việc một khi đã bắt đầu hoài nghi thì sẽ phát hiện rất nhiều dấu vết để lại. Cậu thật sự đã quá quen thuộc với Hạ Dương, quen thuộc đến nỗi cho dù có nhắm hai mắt lại thì cũng có thể nhận ra. Vậy nên cậu có thể chắc chắn rằng người đã cứu mình là Hạ đó cậu đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều video hiện trường, cẩn thận xem xét từng góc độ trong video, cuối cùng cũng tìm được chứng cứ cho thấy Hạ Dương có mặt ở ngay hiện trường lúc đó... Có người quay lại cảnh đám cháy bốc lên dữ dội nhất, lúc này có một bóng người lao vào từ bên ngoài. Mặc dù chỉ quay được bóng lưng người nọ thôi nhưng Tần Chu vẫn lập tức nhận ra đó là Hạ Dương."Lần sau không cần làm nàng tiên cá nữa đâu." Tần Chu mỉm cười cong khóe mắt, lại hỏi "Sao anh lại không nói cho tôi biết sự thật?""Sẽ quấy rầy em."Tần Chu nhịn không được bật cười một tiếng, sau đó nói tiếp "Về sau dù có chuyện gì thì cũng phải nói rõ ra, bằng không chính là tặng không cho người khác một ân tình rồi."Hạ Dương nhìn chăm chú vào người trước mặt, nhất thời không nói nên lời. Giọng nói thiếu niên vừa ôn nhu vừa từ tốn, rất lịch sự nhưng cũng thực xa cách. Phân tích rõ ràng mọi chuyện, giữ khoảng cách nhất định đến Dương hơi cúi đầu xuống, qua hồi lâu sau mới lên tiếng "Em không nợ anh cái gì cả."Ngày đó hắn tuyệt đối sẽ xông vào cứu người, không phải vì muốn nhận được báo đáp."Cũng không cần phải báo đáp."Tần Chu nghe vậy thì cũng không cố chấp nữa mà gật đầu, rồi lại hỏi tiếp "Lưng của anh không sao chứ?""Không có chuyện gì.""Vậy anh cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nhớ chú ý đến bản thân.""Ừm." Hạ Dương đáp Chu không nói thêm gì nữa, nắm tay Tiểu Trình xoay người trở về phòng bệnh....Ngày hôm sau, Tần Chu trở lại đoàn phim. Đạo diễn Hà đã sắp xếp lại nơi nghỉ ngơi, còn tìm bảo an đến tăng cường giám sát đoàn Chu tìm một góc nghỉ ngơi trước, trợ lý cũng đi theo bên cạnh từng giây từng phút chú ý đến động tác của Tần Chu, vì sợ lại sẽ có một anti-fan khác nhào tới. Tần Chu im lặng đọc kịch bản, sau đó lấy điện thoại ra đăng nhập vào weibo, đột nhiên nhìn thấy một hot search...【# Tình yêu vĩnh hằng cầu hôn thành công # Cố Dĩ Phong vô tình để lộ chiếc nhẫn ngọc bích bên trong bức ảnh tự sướng của mình, thật thật giả giả chuyện 'tình yêu vĩnh hằng' đã cầu hôn thành công?! Ở góc trái bên dưới bức ảnh là hộp nhẫn cầu hôn được đặt làm riêng! Nhưng bài viết weibo đó đăng lên chưa được vài giây sau đã nhanh chóng bị xóa đi!】Kèm theo bài viết là một bức ảnh tự sướng, người thanh niên trong ảnh đang cười tươi trước ống kính với đôi mắt đào hoa cong lên. Tay trái của thanh niên đặt trên bàn, vô tình để lộ ra một chiếc nhẫn ngọc bích. Mà ở góc dưới bên trái của bức ảnh, còn có một hộp nhẫn màu xanh đen lộ ra một góc.【 Cố Dĩ Phong? Này là ai vậy, chưa từng nghe luôn.】【 Thế mà lại là Cố Dĩ Phong! Lúc trước có tin nóng tiết lộ một vị đại boss nào đó đang nhiệt tình theo đuổi Cố Dĩ Phong, xem ra là theo đuổi thành công rồi, đây là gả vào hào môn đó nha!】【 Chỉ là một chiếc nhẫn kim cương xanh mà thôi, làm gì chắc chắc đó là viên kim cương ba trăm triệu kia chứ?】【 Cho đại gia đây phổ cập kiến thức khoa học một tí 'Tình yêu vĩnh hằng' được gửi đến KL để đặt làm riêng thành một chiếc nhẫn, trên bức ảnh đó chính là hộp đóng gói riêng biệt của KL với màu xanh đen độc đáo.】【 Đọc xong cái dưa này cũng cảm thấy không quá đáng tin, nếu tui đến KL đặt làm riêng một chiếc nhẫn kim cương xanh thì tui cũng có thể nói đó là 'tình yêu vĩnh hằng' này.】【 Nếu không phải thì Cố Dĩ Phong có thể trực tiếp lên tiếng phủ nhận là được mà, sao lại xóa bài ngay lập tức vậy? Càng nghĩ càng thấy khả nghi!】Tần Chu nhìn thanh niên trên bức ảnh, cậu cũng nhận ra người này. Lúc trước khi Tô Đường tới bệnh viện thăm cậu có nhắc tới, Cố Dĩ Phong và cậu đều có phong cách giống nhau, cách trang điểm hay ăn mặc cũng rất giống, còn thường xuyên có account marketing đem hai người bọn họ ra so sánh. Tần Chu lướt qua weibo, lại bởi vì Tô Đường rất thích viên kim cương ba trăm triệu này thế là liền chụp màn hình hot search này lại gửi qua cho Tô Đường...【 Nhẫn ba trăm triệu của chị toang rồi!】Không lâu sau, bên phía Tô Đường đã rep lại.【 Tô Đường !!! Tức chết rồi!!!】【 Tô Đường Chiếc nhẫn ba trăm triệu kia cho ai cũng được, nhưng sao lại đưa cho cái tên đáng ghét này chứ!!!】【 Tô Đường Nếu cậu ta có thể gả vào hào môn thì chị đây cũng có thể gả được!】Tần Chu thì lại không có cảm giác gì với chuyện này, chỉ thuần túy xem náo nhiệt thôi. Mặc kệ chiếc nhẫn ba trăm triệu kia ở trong tay ai thì cũng không liên quan gì đến cậu. Tần Chu cùng Tô Đường tán gẫu thêm một lúc nữa mới rời đi đóng nhiên, đến ngày hôm sau trên weibo vẫn ngày càng sôi nổi thảo luận về hot search này của Cố Dĩ Phong. Lại bởi vì bị account marketing nhận ra chiếc nhẫn đó là 'tình yêu vĩnh hằng' nên weibo của Cố Dĩ Phong đã thu hút được rất nhiều người theo dõi chỉ sau một đêm, tất cả bọn họ đều là đang hóng hớt chuyện về chiếc nhẫn. Vừa vặn buổi chiều Cố Dĩ Phong tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp, phóng viên đã nhân cơ hội đặt câu hỏi ngay tại hiện trường... "Xin chào anh Cố Dĩ Phong, cho hỏi chiếc nhẫn trên tay anh có phải là 'tình yêu vĩnh hằng' không?"Cố Dĩ Phong cười trả lời "Những câu hỏi riêng tư tôi không tiện trả lời."Phóng viên tiếp tục tra hỏi "Vậy xin hỏi ngày hôm qua anh có đăng lên weibo một bức ảnh tự sướng nhưng chưa được vài giây sau đã xóa vì lí do gì vậy?"Cố Dĩ Phong vẫn tỏ thái độ lấp lửng nói "Hy vọng mọi người chú ý nhiều hơn đến các tác phẩm của tôi, các vấn đề cá nhân tôi không tiện trả lời được."Tiếp theo sau đó còn có một vài câu hỏi về chiếc nhẫn, nhưng tất cả đều được Cố Dĩ Phong tìm lý do lảng tránh. Không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Mà nội dung phát sóng trực tiếp lần này cũng được đẩy lên hot search, mọi người đều quan tâm đến chuyện chiếc nhẫn ba trăm triệu.【 Cơ bản như thế này là đúng rồi đúng không? Nếu không phải thì đã sớm lên tiếng phủ nhận rồi!】【 Tò mò không biết vị đại boss nào cầu hôn a! Viên kim cương ba trăm triệu luôn đấy! Đại boss vì tình yêu mà vung tiền như rác là có thật!】Cũng có nhiều cư dân mạng đã trực tiếp vào weibo official của KL để hỏi người sở hữu của chiếc nhẫn kia, nhưng thái độ bên phía weibo official cũng rất mơ hồ...【Weibo chính thức của KL Thông tin khách hàng cùng phong cách nhẫn đặt làm riêng đều là bảo mật ~】Cũng bởi vì lời đáp lại này của official weibo mà hầu hết các cư dân mạng đều ngầm thừa nhận chiếc nhẫn kia là 'tình yêu vĩnh hằng'.Tần Chu cũng lướt một vòng trên mạng để hóng chuyện này, giống như nhiều người khác xem náo nhiệt. Dù sao thì viên kim cương ba trăm triệu kia là nhẫn cầu hôn được đặt làm riêng do chính tay vị đại sư lâu năm của KL làm ra, tổng giá trị hơn ba trăm triệu luôn đấy. Mà đang khi Tần Chu lướt weibo thì người đại diện đại diện nói "Tần Chu, thứ sáu tuần này xin nghỉ một buổi trở về Nam Thành một chuyến."Tần Chu hỏi "Sao vậy ạ?""Bên phía KL đang tìm một người phát ngôn ở trong nước, tình cờ là phong cách bọn họ tuyển chọn tương đối phù hợp với cậu, cậu đi tới casting thử xem sao.""Vâng." Tần Chu gật đại diện lại cầm một phần văn kiện khác đưa qua cho cậu "Lần này ngoài cậu ra còn có một số nghệ sĩ nam khác cũng sẽ đến tham gia."Tần Chu gật đầu rồi cất phần văn kiện đó đi để buổi tối chuẩn bị xem qua một chút. Nhưng đến ngày hôm sau, bên phía người đại diện lại truyền đến tin tức, nói là xảy ra chút vấn đề ngoài ý muốn."Aiz, cậu có biết Cố Dĩ Phong không?""Em có thấy cậu ta trên hot search." Tần Chu gật đầu "Cậu ta làm sao vậy?""Tôi nhận được tin, cậu ta cũng muốn đến tham gia buổi casting đó." Người đại diện nhất thời có chút lo lắng "Hai người các cậu có phong cách giống nhau, ngoại hình cũng có nét tương đồng nữa..."Điểm nhấn trên khuôn mặt Tần Chu chính là cặp mắt đào hoa cùng nốt lệ chí, mà Cố Dĩ Phong cũng vừa vặn có một đôi mắt đào hoa, mà lúc trang điểm cậu ta còn thường xuyên vẽ thêm một nốt lệ chí trên mặt nữa. Hơn nữa tuổi Cố Dĩ Phong còn nhỏ hơn nên có cảm giác ngây ngô hơn, Tần Chu ngược lại không có loại cảm giác đó."Không phải người ta nói nhẫn của cậu ta chính là chiếc nhẫn ba trăm triệu kia sao?" Người đại diện thở dài một tiếng "Nếu nhẫn của cậu ta thật sự là chiếc nhẫn ba trăm triệu kia thì khả năng cao KL sẽ chọn cậu ta."Dù sao 'tình yêu vĩnh hằng' cũng do KL làm ra, thông tin này đã được phía chính chủ chứng thực. Nếu nhẫn trong tay Cố Dĩ Phong chính là 'tình yêu vĩnh hằng' thì khả năng cao bọn họ sẽ vì nhiệt độ mà chọn Cố Dĩ Phong làm người phát ngôn... Bởi vì sản phẩm mới lần này lấy phong cách kim cương xanh làm chủ đạo. Kể từ buổi đấu giá lần trước, viên kim cương ngọc bích kia được bán với giá cao ngất ngưỡng hơn ba trăm triệu đã làm cho giá trị của ngọc bích càng ngày càng cao, nhiều thương hiệu trang sức đang thuận theo mà đẩy mạnh việc chế tạo ngọc bích, ngay cả KL cũng nhân cơ hội tung ra dòng sản phẩm mới. Người đại diện có hơi lo lắng nếu Cố Dĩ Phong thật sự là chủ nhân của chiếc nhẫn đó thì lần casting này cơ bản đã nằm trong tầm tay bọn họ. "Không sao đâu." Tần Chu cười cười, an ủi "Cứ tận lực cố gắng sẽ có kết quả tốt thôi.""Nhưng cũng không nói chắc được..." Người đại diện vẫn không an tâm đại diện ngồi thêm một lúc nữa mới rời đi. Tần Chu tiếp tục ngồi trên ghế yên lặng nghỉ nhiên, Tiểu Trình đến chỗ cậu. Trong tay cậu nhóc còn cầm theo hai viên kẹo, chạy tới nói "Cho anh Tần Chu này."Tần Chu nhận lấy, cười hỏi "Kẹo của ai đấy?"Tiểu Trình đưa cho Tần Chu một viên kẹo rồi bản thân ăn viện kẹo còn lại kia, sau đó mới trả lời "Là chú cho em ạ."Tiểu Trình leo lên ghế ngồi, đung đưa hai cái chân ngắn nhỏ xinh của mình chậm rãi nói tiếp "Lúc nãy em vừa nhìn thấy chú đó ạ."Tần Chu gật đầu, nhưng cũng không biết chú mà Tiểu Trình đang nói đến là ai. Dù sao thì cậu nhóc tuổi cũng còn nhỏ nên thường xuyên gọi anh chị rồi chú dì gì đó khắp nơi. Mãi đến khi Tần Chu đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng hóa trang chỉnh trang lại thì chợt thoáng thấy một bóng người bên ngoài đoàn Chu nhìn người nọ một lúc, cuối cùng vẫn là đi tới lên tiếng gọi "Hạ Dương?"Hạ Dương đứng ở cách đó không xa."Sao anh lại đến đây?" Tần Chu cười."Chỉ tùy tiện đến xem một chút thôi.""À." Tần Chu gật đầu."Không phải anh muốn quấy rầy em đâu." Hạ Dương vội vàng giải thích."Không sao đâu." Tần Chu cười là thăm ban gặp mặt bình thường thì không sao cả. Hạ Dương đột nhiên nói "Ngày mai anh phải trở về Nam Thành."- "Yến Yến... Yến Yến..." Hạ Dương cúi đầu, run rẩy gọi tên lặp đi lặp lại. Nhưng thiếu niên trong lòng ngực lại không hề có chút phản ứng gì, thân thể lạnh như băng cứng đờ, trước ngực tràn đầy máu tươi. Sắc đỏ chói mắt nhỏ giọt trên nền tuyết, làm nhuộm lên tuyết trắng một mảng đỏ Dương nhìn trước ngực Tần Chu chảy máu, đầu óc trở nên trống nhân viên ở gần đó cũng chạy tới, vội vàng nói "Làm sao vậy làm sao vậy!""Chu ca hình như ngất đi rồi!""Không bị thương chứ!"Một nhân viên đưa tay định lấy túi máu trong quần áo của Tần Chu ra trước. Nhưng lại không thể làm được gì vì Hạ Dương cứ gắt gao ôm chặt Tần Chu vào ngực mình, không cho ai khác chạm mắt Hạ Dương đỏ hoe, không còn nghe thấy gì xung quanh nữa, cả thế giới chỉ còn lại người thiếu niên trong lòng ngực trong lòng hắn lạnh như băng, trên người tràn đầy máu tươi...Giống như là một cái xác. Bao lần hắn nằm mơ, đều mơ thấy như vậy. Ở trong mộng, Hứa Thừa Yến cứ một lần rồi lại một lần chết ở trong lòng ngực hắn."Yến Yến..."Hạ Dương gần như đã không thể phân rõ được giữa hiện thực cùng hồi ức, rơi vào một cơn ác mộng không hồi kết của chính mình, không thể phản ứng được gì với thế giới bên ngoài."Anh!" Giang Lâm ở bên cạnh thấy vậy đã không chịu được nữa, khoác áo choàng lên người Tần Chu, tức giận nói "Anh nếu còn cố chấp ôm chặt như thế này thì anh Chu sẽ thật sự xảy ra chuyện đó!"Hạ Dương nghe vậy mới bừng tỉnh, lúc này mới thoáng thanh tỉnh lại. Đạo diễn bên kia cũng lái xe lại đây, muốn đưa Tần Chu đi bệnh viện. Hạ Dương ôm Tần Chu lên xe, bàn tay run rẩy đặt trước ngực Tần Chu, cảm nhận được nhịp tim dưới lòng bàn tay đang chậm rãi đập thình thịch. Thực sự là em ấy còn sống, không phải một thi thể. Thế nhưng cơ thể thiếu niên nằm trong lòng hắn thật sự quá lạnh, vì thế Hạ Dương càng thêm siết chặt Tần Chu vào người mình, bàn tay bao bọc lấy tay của cậu sưởi ấm. Giang Lâm ngồi ở bên cạnh, lấy túi máu trong quần áo của Tần Chu ra rồi lại đặt túi chườm nóng độ trong xe tương đối ấm áp nên thân thể lạnh băng của Tần Chu mới dần dần ấm lên, từ từ mở mắt ra tỉnh lại. Hạ Dương từ lúc lên xe đến giờ đều luôn nhìn chăm chú Tần Chu, khi thấy cậu tỉnh lại liền theo vô thức muốn vươn tay chạm vào mặt ngay sau đó Hạ Dương đột nhiên phản ứng lại, đầu ngón tay đông cứng giữa không trung. Hai mắt Tần Chu mở to, nhưng lại cứ nhìn về phía trước không có tiêu cự. Tiếp theo, tim Hạ Dương chợt hẫng lại một nhịp khi thấy đôi mắt đào hoa kia khẽ chảy xuống hai hàng nước Lâm nhìn thấy Tần Chu khóc, lo lắng nói "Anh Chu! Làm sao vậy!"Tần Chu nghe được giọng nói của Giang Lâm, theo bản năng giơ tay sờ soạng bốn phía xung quanh. "Giang Lâm, anh không nhìn thấy..." Tần Chu gắng sức chống người dậy, lại cảm giác xúc cảm dưới thân không đúng lắm, hình như bản thân đang bị một người khác ôm lấy. Đôi mắt còn đang nóng rát, Tần Chu sờ sờ hai mắt của mình, thanh âm nghẹn ngào nói "Mắt rất đau..."Tần Chu chớp chớp mắt, nước mắt sinh lý càng rơi xuống nhiều hơn. Trên mi mắt nổi lên một trận đau rát giống như bị lửa thiêu đốt, không tự chủ được mà rơi lệ."A?" Giang Lâm sửng sốt "Không nhìn thấy?"Giang Lâm vươn tay vẫy vẫy trước mặt Tần Chu, rốt cục mới hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không ổn. Đôi mắt đào hoa ấy không hề có tiêu cự, nước mắt lại cứ không ngừng rơi xuống như mưa. Nghe vậy đạo diễn ngồi ở phía trước quay đầu lại nói "Chắc là cậu ấy bị quáng tuyết rồi..."Tần Chu còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại không còn chút sức lực. Cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng khó chịu, Tần Chu liền nhắm mắt lại ngủ thiếp Dương nhìn thiếu niên nằm trong lòng ngực mình, lúc này mới dám vươn tay nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt đã làm ướt đẫm đôi gò má tinh xảo. Không bao lâu sau, xe ngừng trước cửa bệnh Hạ Dương gấp gáp ôm Tần Chu đi tìm bác sĩ, bác sĩ vừa thấy tình hình liền sửng sốt, nhìn máu vương khắp người Tần Chu còn tưởng là bị thương nặng. Bất quá sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận là sốt cao cùng chứng quáng tuyết. "Này, mấy người trẻ tuổi các cậu sao lại cứ thích quay mấy cái loại đoạn video ngắn như thế này chứ, vì đẹp mà mùa đông cũng ăn mặc phong phanh như vậy..." Bác sĩ cau mày phản Dương không nói gì chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh Tần Chu. Trên giường bệnh, thiếu niên còn đang ngủ say, y tá đến truyền nước cho bệnh nhân, Giang Lâm cũng cầm nước tẩy trang và bông tẩy trang đến, muốn tẩy trang cho Tần Chu trước. Bất quá Giang Lâm còn chưa kịp chạm vào Tần Chu thì đồ vật trong tay đã bị lấy đi. Hạ Dương cầm lấy một miếng bông tẩy trang, nhẹ nhàng tẩy đi lớp hóa trang trên mặt Tần Chu. Bởi vì là lần đầu tiên tẩy trang, vậy nên động tác của Hạ Dương còn rất vụng về, sức lực trên tay cũng thập phần cẩn khi Hạ Dương đang tẩy trang được một nửa thì Tần Chu tỉnh lại. Tần Chu còn có chút mơ màng, đôi mắt không nhìn thấy được gì nên theo bản năng động đậy cơ là trên tay trái Tần Chu còn đang châm kim, Giang Lâm nhanh chóng ấn cổ tay Tần Chu lại nhắc nhở "Anh Chu trước tiên đừng nhúc nhích! Hiện tại còn đang phải truyền nước!"Tần Chu bình tĩnh lại, đại não chậm rãi thả lỏng phân tích tình huống hỏi "Đang ở bệnh viện sao?""Đúng vậy!" Giang Lâm đắp chăn trên người Tần Chu lại thật chặt, lúc này mới giải thích "Bác sĩ bảo là anh bị sốt cao cùng chứng quáng tuyết."Bởi vì hai ngày nay đều quay phim dưới trời tuyết, tuyết phản chiếu ánh mặt trời làm cho giác mặc sẽ rất dễ bị tổn thương. Hơn nữa trang phục của tinh linh lại rất mỏng manh, vừa vặn mới phát sốt cùng bị quáng tuyết cùng một lúc. Giang Lâm "Bác sĩ nói qua mấy ngày nữa đôi mắt của anh sẽ tốt lên."Tần Chu gật đầu, lại cảm giác được trên mặt có thứ gì đó lau qua, hẳn là có người đang giúp cậu tẩy trang. Chẳng qua lúc nãy nghe được thanh âm Giang Lâm ở bên trái cậu, mà người đang giúp cậu tẩy trang lại ở bên phải, Tần Chu liền nghĩ rằng người này chắc là nhân viên bên đoàn phim cử lại đây. Mà người nọ vẫn đang rất nghiêm túc tẩy trang, cuối cùng chỉ còn lại lớp trang điểm mắt. Người nọ thoáng giơ tay lên chạm vào khóe mắt của Tần Chu. Tần Chu cũng hiểu người nọ có ý gì, liền phối hợp nhắm mắt lại nói "Được rồi, làm đi."Người nọ bắt đầu nắm lấy một góc lông mi giả chuẩn bị tháo ra. Nhưng lông mi giả chỉ vừa mới bị gỡ ra một chút thì Tần Chu đã lập tức đau đến kêu lên một tiếng, vội vàng giơ tay phải lên hơi đẩy cổ tay của người nọ ra."Để tôi tự mình làm đi." Tần Chu tự tay gỡ lông mi giả ra rồi đưa qua bên phải. Người nọ cầm lấy rồi đặt lông mi giả sang một bên, sau đó tiếp tục tẩy trang mắt cho Tần Chu. Lần này lúc tẩy trang, người nọ thập phần giảm nhẹ sức lực trên tay, lại càng thêm cẩn thận hơn nữa sợ làm đau đến thiếu niên trên giường bệnh. Sau khi tẩy trang xong, người nọ khẽ nâng Tần Chu dậy, tháo tóc giả xuống. Tần Chu bình tĩnh phối hợp với động tác của đối phương, vẫn luôn nhắm hai mắt không hề nhúc bởi vì còn đang phát sốt nên Tần Chu cũng không còn nhiều khí lực, dần dần chìm vào giấc ngủ. Chờ đến khi Tần Chu tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn như cũ một mảnh tối tăm. Tần Chu vươn tay ra sờ sờ chỗ bên cạnh. Ngay sau đó, Tần Chu liền cảm giác được có một bàn tay đặt lên tay mình. Tần Chu nắm lấy cổ tay người nọ, thử gọi "Giang Lâm?"Giang Lâm vẫn ngồi ở trên ghế cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng đứng dậy đi tới "Đây đây đây!"Tần Chu chú ý tới giọng Giang Lâm cách rất xa mình, vậy người mà cậu đang nắm lấy chắc là nhân viên đoàn phim. Bởi vì là người xa lạ vì thế Tần Chu liền thu tay lại, nhìn về hướng Giang Lâm hỏi "Mấy giờ rồi?"Giang Lâm ngồi ở bên cạnh giường bệnh, vội vàng đáp "Bây giờ đã là tám giờ tối!"Giang Lâm kề sát tới hỏi "Anh Chu, anh có muốn ăn chút gì đó hay không? Em đi mua cho."Tần Chu không có gì tâm tư ăn uống gì, tùy ý nói "Không cần."Tần Chu lại hỏi "Em thì sao? Buổi tối đã ăn cơm chưa?""Còn chưa có ăn." Giang Lâm giúp Tần Chu đắp chăn lại cho thật tốt."Vậy thì em đi ăn cái gì đó trước đi."Giang Lâm nhân cơ hội nói "Vậy anh Chu cũng ăn đi!"Tần Chu nghĩ nghĩ một chút, đành nói "Được rồi, em giúp anh mua một chén cháo là được.""Vâng!" Giang Lâm vui vẻ gật đầu, liền đứng dậy đi ra ngoài mua cơm phòng bệnh cũng chỉ còn lại Tần Chu cùng Hạ Dương, rất yên lặng. Tần Chu nằm ở trên giường thoáng trở mình. Cũng bởi vì động tác xoay người mà chăn bông trên người Tần Chu hơi trượt xuống. Đúng lúc này, Tần Chu cảm giác được có một đôi bàn tay từ bên cạnh vươn ra, kéo chăn bông lên Chu lắng nghe động tĩnh nhưng cũng không biết người giúp mình kéo chăn lên là ai, chỉ biết hẳn là một người đàn ông. Tần Chu hỏi "Cậu là nhân viên bên đội hậu cần sao?"Người nọ không nói chuyện, chỉ giúp đắp chăn bông rồi yên lặng ngồi về chỗ bên Chu lại hỏi "Là hộ công à?"Bất quá người nọ vẫn không nói chuyện, như người câm vậy. Tần Chu nhận thấy tù nãy đến giờ người đàn ông này cũng không nói gì nên cũng không mở miệng dò hỏi phòng bệnh an tĩnh lại, thẳng đến khi Giang Lâm mua bữa tối xong trở lại."Anh Chu!" Giang Lâm đi tới ngồi ở bên giường bưng bát cháo nóng hổi ra "Em đã mua về rồi!"Tần Chu cũng từ từ ngồi dậy, nhưng vì bị cảm nên khứu giác không nhanh nhạy lắm, không ngửi thấy được hương vị của cháo. "Anh Chu, để em đút anh!" Giang Lâm mở nắp ra, chuẩn bị tự mình đút Giang Lâm vừa mới cầm lấy cái muỗng, đồ vật trong tay liền lại bị người khác cướp đi. Hạ Dương cầm cháo, múc một muỗng lên thổi nguội rồi đưa muỗng kề sát đến miệng Tần Chu. Giang Lâm tức khắc không vui nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Dương. Hạ Dương hoàn toàn không để ý đến Giang Lâm, chỉ cẩn thận đút cháo cho Tần Chu. Tần Chu chậm rãi ăn cháo, lại bởi vì không cảm nhận được hương vị gì nên chỉ mới ăn được một chút đã nói "Không ăn nữa."Người nọ liền để chén cháo xuống, cầm khăn giấy lại giúp Tần Chu lau Lâm cầm túi chườm nóng nhét vào trong ổ chăn Tần Chu, dặn dò "Anh Chu, anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi."Giang Lâm "Em ở ngay bên cạnh, có việc gì anh cứ gọi em là được.""Ừm." Tần Chu đáp ứng rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc Lâm canh giữ ở bên cạnh, nhưng đến rạng sáng đã buồn ngủ đến mệt mỏi. Giang Lâm ngáp một cái, mơ màng sắp thiếp Dương không hề buồn ngủ, chú ý tới Giang Lâm đã mệt rã rời liền thấp giọng nói "Cách vách có giường."Giang Lâm nhìn Tần Chu đang ngủ say trên giường, lại thật sự không chịu đựng nổi nữa, gật gật đầu "Vậy em qua đó chợp mắt một chút..."Giang Lâm đứng dậy, đi qua cách vách nghỉ Dương tiếp tục canh giữ ở bên cạnh giường bệnh, nhìn chăm chú thiếu niên đang say Chu khi ngủ thực an tĩnh, Hạ Dương nhịn không được vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóa mắt cậu. Bởi vì đôi mắt bị thương nên mí mắt còn có chút sưng đỏ, Hạ Dương dịu dàng xoa xoa lên chỗ đó. Dần dần, đầu ngón tay từ khóe mắt chậm rãi trượt xuống, lướt qua gò má rồi đáp xuống đôi môi mềm mại của thiếu niên. Bất quá Hạ Dương chỉ chạm vào một chút rồi lại nhanh chóng rút tay Dương nhìn chằm chằm đôi môi Tần Chu có chút xuất hôn "quáng tuyết" Trong môi trường tuyết, tia tử ngoại trong ánh sáng mặt trời mạnh từ tuyết trắng phản xạ lên tế bào thượng bì kết mạc, giác mạc của mắt người và khi hấp thụ tia tử ngoại sẽ sinh ra phản quang hóa, dẫn việc đến tế bào thượng bì bị phá hủy, lộ ra đầu nút dây thần kinh cảm giác, sinh ra cảm giác dị vật trong mắt, cảm giác bỏng rát, chảy nước mắt, sợ ánh sáng và đau đớn, thậm chí mất thị lực. Bệnh này gọi là quáng tuyết. Bác sĩ hỏi, "Quan trọng như thế nào?""Rất quan trọng." Hạ Dương cụp mắt xuống," Rất thích."Bác sĩ, "Cậu ấy có thích anh không?"Hạ Dương nắm chiếc nhẫn, không nói biết Hứa Thừa Yến thích nên lúc ấy khi nghe điện thoại hắn mới nói đừng vì hắn cho rằng dù thế nào đi nữa, cuối cùng Hứa Thừa Yến sẽ về quả thật hắn đã chờ được Hứa Thừa Yến quay có điều, thứ hắn nhận được là một thi quá cả đều đã quá Dương cất nhẫn lại hộp, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng khám tâm khi quay về chung cư, Hạ Dương mở đèn, theo thói quen đi về phía ban ban công vẫn đặt đầy những chậu hoa, kiểu dáng của chậu không đổi, nhưng những bông hoa ở trong đã được vì những bông hoa trước bị thiếu nước một thời gian dài, đều chết héo hết, chỉ có thể đổi sang bông không chăm sóc chúng, dì giúp việc thì một tuần mới đến đây một một thời gian, những bông hoa mới lại thiếu nước, lần nào cũng không sống được phải rửa sạch chậu hoa, tiếp tục đổi hoa Dương nhắm mắt, dựa người vào chiếc ghế nằm, vuốt ve tấm thẻ gỗ trong lúc mơ mang, Hạ Dương nghe thấy phía sau vang lên một giọng nam quen thuộc."Tiên sinh."Hạ Dương chậm rãi mở mắt, không ngoái đầu biết chung cư không có là ảo Dương mở to mắt, nhìn khung cảnh bên ngoài đến thất gian trôi qua quá đến mức mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều là sự day gian trôi qua quá nhanh,Nhanh đến hắn không còn nhớ rõ hình bóng của Hứa Thừa Yến, ngay cả những ký ức khi hai người ở chung cũng càng ngày càng mờ cùng, những ký ức còn lại, chỉ là một mình hắn đang chờ đợi trong chung cư như thể mỗi lần quay đầu lại đều có thể nhìn thấy thiếu niên vẫn ở phía sau hắn không đợi được bất cứ điều gì, kỳ tích cũng chẳng xảy một ngày đều là Cá tháng ngoài, bốn mùa thay xanh mơn mởn trên cây biến thành vàng khô, từ trên cao rơi xuống mặt đất, chỉ để lại nhánh cây trơ trọi.

sau đó thế thân thụ giả chết